Mây lang thang
Mây, sao còn bay mãi không quay về đây
Sao còn lờ lững che ngang rừng cây
Sao còn hờ hững với tôi từng giây
Hay còn mơ nghĩ đến ai nào đây ?
Mây, xin dừng chân đến bên tôi một đêm
Xin đừng bay chốn môi hôn thật êm
Xin đừng nghe gió dâng lên thật cao
Xin đừng ân ái với muôn vì sao!
Đời tôi đã xót xa nhiều cũng vì yêu
Niềm thương nhớ biết đến bao giờ làm mây quên lãng
Chào mây nhé, mây bay về, về phía trời cao
Ôi niềm ao ước, mối tình tha thướt như làn mây lướt.
Mây, mây buồn mây khóc mỗi khi vào mưa
Hay là mây nhớ mối duyên tình xưa
Khi tình chưa biết đớn đau là chi
Khi dòng nước mắt chưa hoen vào mi
Mây, mây còn phiêu lãng đến bao giờ đây ?
Mây còn ngơ ngác lang thang về đâu ?
Xin dừng chân nói với nhau một câu
Xin đừng câm nín với nhau dài lâu
Tôi đưa em sang sôngTôi đưa em sang sông, chiều xưa mưa rơi âm thầm
Để thấm ướt chiếc áo xanh, và đẫm ướt mái tóc em
Nếu xưa trời không mưa, đường vắng đâu cần tôi đưa
Chẳng lẽ chung 1 lối về mà nỡ quay mặt bước đi?
Tôi đưa em sang sông, bàn tay nâng niu ân cần
Sợ bến đất lấm gót chân, sợ bến gió buốt trái tim
Nếu tôi đừng đưa em thì chắc đôi mình không quen
Đừng bước chung một lối mòn, có đâu chiều nay tôi buồn...
Rồi thời gian lặng lẽ trôi,
Đời tôi là chiến binh đi khắp phương trời..
Mà đời em là ước mơ,
Đẹp muôn ngàn ý thơ, như ngóng trông chờ..
Hôm nao em sang ngang, bằng xe hoa thay con thuyền?
Giờ phút cuối đến tiễn em, nhìn xác pháo vướng gót chân..
Gót chân ngày xa xưa sợ lấm trong bùn khi mưa..
Nàng đã thay một lối về, quên cả người trong gió mưa ...
Một chuyến bay đêm
Giữa lòng trời khuya muôn ánh sao huyền, người trai đi viết câu chuyện một chuyến bay đêm. Cánh bằng nhẹ mơn trên làn gió, đời ngây thơ xưa lại nhớ lúc mình còn thơ.Nhìn trời cao mà reo, mà mơ ước như diều, để níu áo Hằng nga, ngồi bên dãy Ngân hà. Giờ sống giữa lưng trời, đôi khi nhớ chuyện đời mỉm cười thôi.
Đêm nay chuyến bay, trời xanh như màu áo. Đường Minh Đế nhàn du khắp tinh cầu, chạnh thương hai đứa giờ gối súng nơi nào, lâu lắm chẳng gặp nhau. Ban bè dù cách xa nào hay, tình nàng chửa nói nhưng mà say. Giai nhân hỡi khoé mắt em u hoài, theo tìm trong chuyến bay.
Có người hỏi phi công ước mơ gi?người ơi nhân thế muôn màu nào biết mơ chi? ước rằng từ khi tung nhịp cánh, tình ta yêu thương là gió nhân tình của mây ở đời ai hiểu ai, người bay trắng đêm dài, kẻ thức giữa đại dương và yên giấc ven rừng...bạn có biết chuyện này tôi ghi lúc vũ trụ còn ngủ say...
Đôi bờ
Đêm dài qua, dưới mưa rơi, em mong chờ anh tới
Cây cỏ hoa như nói nên lời em hạnh phúc nhất đời
Lòng em riêng biết có yêu anh, giữa tình đôi lứa ta,
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa.
Trên dòng sông, sóng đôi nhau, thiên nga đùa trên sóng
Bên bờ sông vai sánh vai nhau, đôi đôi bước theo dòng
Mình em riêng đứng ngóng trông anh, với tình yêu thiết tha
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa.
Đêm dần qua ánh ban mai đang lan tràn dâng tới.
Trên bờ sông soi bóng em dài, xa xa phía chân trời.
Mình em riêng thắm thiết yêu anh, với niềm tin thiết tha.
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa.
Mình em riêng thắm thiết yêu anh, với niềm tin thiết tha.
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa.
Linh hồn tượng đá
Trên dốc đá tôi tình cờ quen nàng
Ngồi bên nhau gọi tên nhau để rồi xa nhau
Em đã đến và đã đến như áng mây
Như cánh chim bay qua bầu trời
Ôi hình hài một vài giờ vui
Tôi muốn nói lên trọn lời êm đềm
Kề tai em bằng con tim một người yêu em
Trưa nắng cháy sợ gió núi xô sóng khơi
Tan vỡ mau nên tôi nghẹn lời
Nên cuộc đời trọn phận lẻ loi
Em ơi, em ơi thời gian gần gũi
Nào được bao nhiêu
Nào khi rời gót lòng đầy cô liêu
Nên xa em rồi tôi nhớ em nhiều
Em ơi, em ơi thà không gặp gỡ
Thà đừng quen nhau
Đừng cho hình bóng, đừng nhìn nhau lâu
Tôi không ôm ấp kỷ niệm đớn đau
Tôi đứng đó như hình hài một pho tượng
Chờ ai đây đợi ai đây và tìm ai đây
Nghe nuối tiếc gào thét giữa muôn sóng khơi
Nghe trái tim rung lên bồi hồi
Mong gì gặp lại lần thứ hai
Biển nhớ

Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về
Gọi hồn liễu rủ lê thê, gọi bờ cát trắng đêm khuya
Ngày mai em đi, đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ
Sỏi đá trông em từng giờ, nghe buồn nhịp chân bơ vơ
Ngày mai em đi, biển nhớ em quay về nguồn
Gọi trùng dương gió ngập hồn, bàn tay chắn gió mưa sang
Ngày mai em đi, thành phố mắt đêm đêm mờ
Hồn lẽ nghiêng vai gọi buồn, nghe ngoài biển động buồn hơn
Hôm nào em về, bàn tay buông lối ngõ
Đàn lên cung phím chờ sầu lên dây hoang vu
Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về
Chiều sương ướt đẫm cơn mê, Trời cao níu bước sơn khê
Ngày mai em đi, cồn đá rêu phong rũ buồn
Đèn phố nghe mưa tủi hồn, nghe ngoài trời giăng mây luôn
Ngày mai em đi, biển có bâng khuâng gọi thầm
Ngày mưa tháng nắng còn buồn, bàn tay nghe ngóng tin sang
Ngày mai em đi, thành phố mắt đêm đèn vàng
Nửa bóng xuân qua ngập ngừng, nghe trời gió lộng mà thương
Phượng hồng
Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu.
Mối tình đầu của tôi
Là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp
Tà áo ai bay trắng cả giấc mơ
Là bài thơ còn hoài trong vở
Giữa giờ chơi, mang đến lại mang về.
Cánh phượng hồng ngẩn ngơ
Mùa hè đến trường khắc nỗi nhớ lên cây
Và mùa sau biết có còn gặp lại
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay.
Mối tình đầu của tôi
Nhờ cây đàn buông tiếng hót xa xôi
Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu
Nên có một gã khờ ngọng nghịu đứng làm thơ.
[Lặp lại từ đầu]
Em chờ mùa hè đi qua
Còn tôi đứng lại, nắng ngập đường một vạt tóc nào xa.
Thời Hoa Đỏ
Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao, bước lặng trên con đường vắng năm nao
Chỉ có tiếng ve ồn ào mà chẳng cho lòng người yên chút nào
Anh mải mê về một màu mây xacánh buồm bay về một thời đã qua
em thầm hát một câu thơ cũ
về một thời thiếu nữ say mê
( về một thời hoa đỏ diệu kỳ )
Mỗi mùa hoa đỏ về hoa như mưa rơi rơi
cánh mỏng manh xao xác đỏ tươi
như nuối tiếc một thời trai trẻ
Mỗi mùa hoa đỏ về hoa như mưa rơi rơi
như tháng ngày xưa ta dại khờ
ta nhìn sâu vào trong mắt nhau
trong câu thơ của em anh không có mặt
Câu thơ hát về một thời yêu đương
anh đâu buồn mà chỉ tiếc em không đi hết những ngày đắm say
Mỗi mùa hoa đỏ về hoa như mưa rơi rơi
Sau bài hát rồi em im lặng cái lặng im rực màu hoa đỏ
sau bài hát rồi em như thế em của thời hoa đỏ ngày xưa
sau bài hát rồi anh cũng thế ( hoa như mưa rơi rơi )
Anh của thời trai trẻ ngày xưa
Mỗi mùa hoa đỏ về hoa như mưa rơi rơi
Mỗi mùa hoa đỏ về hoa như mưa rơi rơi
Mỗi mùa hoa đỏ về hoa như mưa rơi rơi
Tình có như không
Tình là tình nhiều khi không mà có
Tình là tình nhiều lúc có như không
Tình xôn xao như giọt nắng lên cao
Cho lòng mình mang mang như làn khói
Tình trôi qua như là giấc chim bao
Ôi, tình đầu bỡ ngỡ cơn mộng du
Tình là tình nhiều khi không mà có
Tình là tình nhiều lúc có như không
Tình cho đi, cho từ lúc quen sơ
Cho thật nhiều vẫn ngỡ chưa hề cho
Tình cho đi nhưng chẳng nói năng chi
Nên ngập ngừng, mãi mãi mối tình câm
Tình một ngày tình xa ôi tình nhớ
Tình gặp rồi tình cứ nói vu vơ
Nên mà lòng thì vẫn cứ như thơ
Cả cuộc đời thì vẫn cứ như mơ
Tình là tình tìm nơi đâu cũng có
Tình gặp rồi nhiều lúc có như không
Chiều hôm kia trên đường phố anh qua
Anh tình cờ quen em bên hàng nước
Hàng mi thanh dưới vầng tóc em xanh
Cho đường chiều xao xuyến cơn mộng lành
Rồi tình chợt bừng lên như lửa nóng
Rồi tình là một tiếng sét thinh không
Này em ơi có phải lúc ta yêu
Ta vụng về chới với trong biển khơi
Này em ơi, em đẹp quá đi thôi
Áo học trò trắng xóa trong hồn tôi
Ô kìa tình nào chờ em nơi đường vắng
Ô kìa tình nào là những ngón tay đan
Thôi thì mình đành đứng mãi xa trông
Lại một lần tình có cũng như không
Lại một lần tình có cũng như không
Lại một lần tình có cũng như không