Nguyễn Hoàng Anh: :) Cảm ơn các bạn nhé. Kỷ yếu cũng hay, lớp ca cũng hay. Tự nhiên được nhớ lại bao nhiêu kỷ niệm học trò. Có nhiều chuyện quên biến rồi, các bạn kể lại mới nhớ ra. Mình thì cứ nhớ mãi chuyện hồi mới vào lớp, cứ thắc mắc mãi tại sao lại gọi Huyền là Huyền "tầu" vi mắt có híp giống người TQ đâu. Mình hỏi Dũng, Dũng trả lời là "tại nó phá đường tầu". Mà mặt nó tỉnh bơ, cứ như là đêm qua Huyền vừa đi phá đường tàu về ý, cười ngất ngưởng mãi. Huyền ơi nhân dịp đang phong trào lớp ca đội ca, tuy ko liên quan gì :) Huyền gửi quốc ca Thanh Hoa lên cho vui đi.
Quang NH : Huyền ngủ rồi, mình tìm hộ bạn Hoàng Anh nữ đây... Là dân Thanh Hóa là phải bít bài nì.... Ke ke ke
Thanh Hoá quê Choa

Khu 4 đẩy ra
Khu 3 đẩy vào
Phắn sang Lào, Lào không nhận
Lòng đầy căm hận
Lập quốc gia riêng
Thủ đô thiêng liêng
Là huyện Nông cống
Ngôn ngữ chính thống
Dô tả dô tà
Nông nghiệp nước nhà
Là cây rau má
Công nghiệp bứt phá
Là phá đường tầu
Cái cầu con con thì gọi là cầu Bố
Hàng cây lố nhố thì gọi là rừng thông
Mấy con lợn thả rông gọi làm kinh tế hiện đại
Mấy bà đứng đ a' i thì gọi làm thuỷ lợi tưới tiêu
Ở trên là bản còn thiếu! H là bản đầy đủ hơn nhưng mà hình như là vẫn chưa đầy đủ đâu... Hic bài ca thanh hóa dài quá.
Thanh Hóa quê ta,
Khu Bốn đuổi ra,
Khu Ba đuổi vào,
Thử chạy sang Lào
Lào không thèm nhận.
Bực mình tức giận,
Lập quốc gia riêng.
Thủ đô thiêng liêng
Là miền Nông Cống
Quốc ca chính thống,
" dô tá dô tà "
Nông nghiệp nhà nhà,
Trồng cây rau má.
Biển khơi lắm cá,
Mười mẻ một cân,
Vang tiếng xa gần,
Nem chua toàn lá.
Còn công nghiệp hoá,
Là phá đường tàu,
Đục ống dẫn dầu,
Cắt dây điện thoại.
Thiên nhiên ưu đãi,
Lũ lụt triền miên.
Có nhiều nhất miền,
Là đất pha cát.
Rừng xanh bát ngát,
Có rặng phi lao,
Gió mát rì rào,
Gió Lào thường thổi.
Công trình nổi trội,
Vượt cả núi non,
Có cái cầu con,
Gọi là cầu bố.
Mấy cây lố nhố,
Thì gọi rừng thông,
Con gái chưa chồng,
Đặt vòng tránh đẻ.
Thanh niên trai trẻ,
Thì chóng về hưu
Làng xóm tiêu điều : Nông thôn đổi mới !
Quang NH : Quê Hà Tây thì lớp mình chắc là nhiều....bây giờ là HN rồi...cho lên luôn...
Tiếp theo bài ca Thanh Hóa là bài ca về cô gái Sơn Tây. ke ke ke
Cô gái Sơn Tây yếm thủng tày giần
Răng đen hạt nhót, chân đi cù lèo
Tóc rễ tre chải lược bồ cào
Xù xì da cóc, hắc lào tứ tung
Trên đầu chấy rận như sung
Rốn lồi quả mít, má hồng trôn niêu
Cô tưởng mình cô ái ố mỹ miều
Chồng con chả lấy để liều thân ru?
Hai nách cô thơm như ổ chuột chù
Mắt thì gián nhấm, lại gù lưng tôm
Trứng rận bằng quả nhãn lồng
Miệng cười tủm tỉm như sông Ngân Hà
Con rận bằng con ba ba
Ðêm nằm nó ngáy cả nhà thất kinh
Hàng xóm vác gậy đi rình
Hoá ra rận đực nóng mình bò ra
Bánh đúc cô nếm nồi ba
Mía de tráng miệng hết đà trăm cây
Giã gạo vú chấm đầu chày
Xay thóc cả ngày được một đấu ba
Ðêm nằm nghĩ hết gần xa
Trở mình một cái gãy mười ba thang giường
Huyền Lê : Ah, Quang sọt vẫn là kẻ phản bội đất mẹ Thanh Hoa, như 20 năm trước hay hát trêu tớ. Còn Hoàng Anh ơi, 20 năm trước... (ngậm ngùi quá). Tặng vài câu thơ kèm theo ảnh trường cũ vậy:
"Học trò trường huyện ngày năm ấy
Anh tuổi bằng em lứa tuổi thơ
Những buổi học về không có nón
Đầu đội chung một lá sen tơ
Lá sen vương vấn hương sen ngát
Ấp ủ đôi ta chút nhuỵ hờ
Lũ bướm tưởng hoa cài mái tóc
Theo về tận cửa mới tan mơ
Em đi phố huyện tiêu điều lắm
Trường huyện giờ xây kiểu khác rồi
Mà mãi hôm nay anh mới biết
Tình ta như chuyện bướm xưa thôi."
Bình "béo" sưu tầm:
Ước mơ của người Thanh Hoá
Lá rau má to bằng lá sen
Ước mơ của người Thái Nguyên
Búp chè xanh to bằng bắp chuối
Ước mơ của người Hà Nội
Giờ cao điểm không bị tắc đường
Ước mơ của người Hải Dương
Bánh đậu xanh to bằng cái ghế
Ước mơ của người xứ Huế
Nước sông Hương trở thành nước hoa
Ước mơ của người Khánh Hoà
Quả nho to bằng quả bóng
Ước mơ của người Ninh Thuận
Con cá trắm bằng con cá Cơm
Ước mơ của người Nghệ An
Nhà của Choa ở gần lăng Bác
Ước mơ của người Đắc Lắc
Giá cà phê càng ngày càng lên
Ước mơ của người Hưng Yên
Cả Nàng ta không còn Lói ngọng
Ước mơ của người Nam Định
Mỗi tháng một phiên chợ Viềng
Ước mơ của người Thái Bình
Xoong nấu cháo là xoong chống dính
Ước mơ của người Hà Tĩnh
Có đèo Nghếch thay cho đèo Ngang
Ước mơ của người Bắc Giang
Vải Lục Ngạn không còn vị chát
Ước mơ của người Vĩnh Phúc
Đi tắm không phải xin xà phòng
Ước mơ của người Hải Phòng
Cầu bê tông thay cho cầu đất
Bao giờ xong lọc dầu Dung Quất
Là ước mơ của người Quảng Ngai
Ước mơ của người Hà Tây
Món thịt cầy xuất ra thế giới
Ước mơ của người Đồng Hới
Kẹo Cu Đơ càng ngày càng giòn
Ước mơ của người Sài Gòn
Bọn Năm Cam đem đi xử bắn
Quang NH : Huyền bình tĩnh nào, quê mẹ Thanh hóa sao mà bỏ được...VIVA LA THANH HOA, THANH HOA FOREVER...!!!
Thế không biết bài này mới chưa????
Dô tả dô tà sông Mã quê ta
Ngày nắng, ngày mưa xanh bờ rau má
Múa thì đội đèn hát như trống vỗ
ăn cơm bằng đèn đi cấy sáng trăng
Chiều nhai rau má, tối học chữ nôm
Hiểu tận tâm căn tiếng đá tiếng đồng
Rạng thời vua Lê, tối đời chúa Trịnh
Trạng Quỳnh ngạo nghễ đi vào nhân gian...
Một chiếc cầu sắt gánh ngàn tấn bom
Dô tả dô tà cầu ta vẫn vững
Mặt trời đỏ au như mặt trống đồng
Dòng nước uốn xanh hai bờ đá dựng
Dô tả dô tà ai đẩy giùm tôi
Thuyền tôi đang xuôi đừng ai đẩy ngược
Yêu thích nói đùa ghét ưa nói thật
Răng rứa mô tê cũng vào dân ca
Thương nhau cửa biển cưới nhau trên ngàn
Lá rách lá lành thuyền sao lái vậy
Dô tả dô tà một đoạn đường sông
Sóng gió ngả nghiêng như chiều như thác
Một cuộc đời sông bao đời thuyền nát
Mãi còn câu hát vỗ vào ánh trăng...
Nữa nè không biết có cũ không????
Thanh Hóa quê choa! Tác giả: Lê Huynh
Quê choa Thanh Hóa đẹp tuyệt vời,
Có dòng Sông Mã lặng lờ trôi,
Có hàng tre nhỏ bao làng xóm,
Có cánh chim câu liệng giữa trời.
Ấy thế mà! Họ bảo choa: dân ba tỷ bảy,
Họ bảo choa: dân cạy đường tàu,
Họ bảo choa: chỉ thích thịt trâu,
Chia cho dễ huân huy chương không thích.
Chuyện hàng ngày choa đâu có trách,
Cãi cọ tép, tôm khu nọ khu kia.
Một dải non sông, choa đâu muốn phân chia,
Mà họ bảo choa, thích lập vương quốc mới.
Đẩy vào đẩy ra, đẩy sang Lào không nổi,
Tức giận trở về định lập quốc gia riêng.
Cuộc đấu tranh chống Mỹ thiêng liêng,
Các bô lão choa bắn rơi thần sét.
Họ lại bảo choa: súng trường đì đẹt,
Vớ giặc lái mù, lại lúc hết sạch xăng.
Họ lại bảo choa: ăn nói lăng nhăng,
Làm ăn lớn ? thả rông cho lợn chạy.
Họ bảo choa: dân ba tỷ bảy,
Bởi làm ăn trông vào bốn chữ lờ (Lúa, lang, luồng, lạc)
Nhắc nợ hoài vẫn cứ làm ngơ,
Ruộng đất lắm, mà suốt đời tất bật.
Đào rau má mà làm cho tàu bị lật,
Cái cầu cỏn con thì bảo là to.
Bằng cái quạt mo mà gọi là cầu bố,
Có cái đồi thông mấy cây lố nhố,
Mà cứ khoe khoang gọi đó là rừng,
Họ nói nhiều, choa đâu giám dửng dưng,
Không có lửa thì làm sao có khói,
Họ dèm pha, cũng làm mình nhức nhối.
Tự ngẫm quê mình sao vẫn cứ nghèo xơ,
Đất tỉnh Thanh ? một miền đất nên thơ.
Có biển mênh mông, trải dài theo đất nước,
Rừng bạt ngàn đến tận vùng Bá Thước.
Mỏ Crôm Cổ Định trữ lượng giàu,
Hàm Rồng hiên ngay hùng vĩ những nhịp cầu,
Vẫn kiêu hãnh vắt qua dòng sông Mã,
Sông Mã nên thơ vẫn trôi về biển cả,
Đã trở thành huyền thoại đất tỉnh Thanh,
Một dòng sông nảy lửa chiến tranh.
Vùi đáy sâu biết bao tàu bay Mỹ,
Ai đã đến đất Thanh rồi nhỉ?
Có ngỡ ngàng không khi đến đất nơi này.
Thị xã tranh nghèo nay đã lắm đổi thay,
Một thành phố nguy nga và tráng lệ.
Du khách đổ về nhiều không đếm xuể,
Khao khát hè về nghỉ mát biển Sầm Sơn.
Ôi ! Sầm Sơn, còn đâu nữa đẹp hơn?
Trai, gái đến không muốn rời xa nữa,
Biển đẹp hiền hòa như vòng tay mẹ.
Giang rộng đón con ôm chặt vào lòng,
Đến đất Thanh rồi thấy có tuyệt vời không???
Những đứa con xa vẫn nhớ vẫn mong
Mảnh đất mẹ khổ nghèo nuôi lớn,
Vẫn biết mẹ trải nhiều đau đớn.
Khổ đau nhiều nên càng mới yêu nhau,
Ta càng yêu tổ quốc bao nhiêu,
Càng tự hào quê mình Thanh Hóa.
LÀNG CHOA
Viết tặng những người "Thanh Hoá quê choa"
Làng choa không như xưa nữa
Bê tông hoá hết rồi tề
Mái nhà đâu còn tranh rạ
Tường vôi thay vách rơm bùn
Làng choa những con đường thôn
Chả còn bóng tre xanh mát
Dây điện chăng nhìn rối mắt
Cột đèn thay những hàng cây
Làng choa bi chừ khác trước
Cái no, cái ấm đương viền
Tiếng máy nhà ai xát gạo
Không phải ù ù cối xay
Làng choa toàn người lam lũ
Liền ông chưn lấm, tay bùn
Liền bà tảo tần buôn bán
Tối viền "dô tả, dô ta..."
Làng choa chả hề khác trước
Xưng hô vẫn là: mi, tau?
Thích hát bài ca "sông Mã"
Tắt lửa tối đèn có nhau
Chú thích: choa: chúng tôi, rồi tề: rồi kìa, chả: chẳng, bi chừ: bây giờ, đương: đang, viền: về, liền ông: đàn ông, liền bà: đàn bà, chưn: chân, mi: mày, tau: tao, "dô tả dô tả": điệu hò sông Mã, "sông Mã": Tên bài hát "Chào sông Mã anh hùng".
Viết về một vùng quê của Thanh hóa, cái này không rõ của ai...
Làng choa mi đã viền rồi
Bây chừ cá chẳng kho nồi đất nung
Đêm nằm đã có chăn mùng
Nghe con kha cắn vội tung đi mần
Chẳng ai sàng cấu bằng dần
Máy xay máy xát chẳng mần cái di
Biểu đi cứ thế mà đi
Đưa chu uống nác ở mô bây chừ
Con hĩm nhà ai lừ khừ
Đường tầu rau má bây giờ còn mô
Trên đường toàn những ô tô
Xe chu me kéo cất mô cả rồi...
Viền quê giờ thấy bồi hồi !!
Đố anh Huyền LT biết bài này nói về huyện nào của Thanh Hoá ?
Chốt lại vẫn phải có tí ti trào phúng....hé hé hé...em té....
Thanh Hóa quê choa đẹp tuyệt vời
Ao tù, nước đục đĩa tập bơi
Từng đôi trai gái đi mò ốc
Đẹp lắm, quê choa Thanh Hóa ơi
CHÁN CHƯA HUYỀN ƠI...???
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét